Tôi muốn cung cấp một số dữ liệu lịch sử và thống kê về sự “lạc hậu” của đất nước Cuba trước năm 1961, khi mà Castro chấp nhận đề nghị của lãnh đạo Liên Xô Khrushchev (chắc hẳn bị tống tiền) và phản bội cuộc cách mạng, bằng cách dẫn dắt cả đất nước vào con đường đen tối của Chủ nghĩa cộng sản. Phản bội, bởi vì cách mạng những năm 1953-1959 không phải là cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa cũng không chống tư bản, mà đó chỉ là một cuộc cách mạnh toàn dân nhằm chống lại tướng Fulgencio Batista, vị tổng thống do toàn dân bầu chọn vào năm 1940, nhưng đã quyết định duy trì quyền lực một cách bất hợp pháp thông qua một cuộc đảo chính vào năm 1952. Ngày từ những ngày đầu tiên khi Castro lên nắm quyền, người dân Cuba đã nhận ra rằng họ lại bị lừa một lần nữa. Castro đã được đón nhận tại Havana ngày 02 tháng 1 năm 1959 như là một vị anh hùng dân tộc, nhưng kể từ ngày 3 tháng Giêng, ở đó đã bắt đầu các cuộc đàn áp (trả thù cá nhân của Castro đối với kẻ thù của mình, từ bỏ các cuộc bầu cử và cái kết mà đất nước Cuba đã biến thành trong hơn 50 năm qua. Đó là, Castro biến đất nước của mình thành những gì mà cuộc cách mạng nổ ra nhằm chống lại chúng.
Bởi vậy. Tôi xin dẫn ra các số liệu trần trụi về đất nước Cuba trước năm 1959 (khi đó là đất nước phát triển nhất trong hệ thống các nướcTây Ban Nha – Mỹ. Sau Cuba, các nước Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Mexico, Argentina, và nhiều khác còn phải xếp hàng khá dài) và sau đó, cùng với những số liệu – là những gì còn lại của hòn đảo.
Kể từ năm 1829 – quốc gia đầu tiên trong khối các nước Ibero-Mỹ (bao gồm cả Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha), bắt đầu đưa tàu vận tải biển vào vận hành.
1837 – Quốc gia thứ ba trên thế giới (sau Anh và Mỹ), xây dựng xong và đưa vào vận hành các tuyến đường sắt.
1847 – Quốc gia đầu tiên ở châu Mỹ bắt đầu sử dụng chất gây mê ether trong phẫu thuật.
1877 – Quốc gia đầu tiên trên thế giới, trình diễn ứng dụng việc sử dụng điện trong công nghiệp.
1881 – Cuba giải quyết bệnh nhiệt đới khủng khiếp nhất vào thời điểm đó – cơn sốt vàng – và phát minh ra một loại thuốc sử dụng cho đến bây giờ. Bác sỹ Carlos Finlay người Cuba là tác giả của phát minh này.
1889 – Cuba là nước đầu tiên trong khối Ibero-Mỹ (bao gồm cả Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha) và thứ hai ở châu Mỹ, sau Hoa Kỳ, lắp đặt đèn chiếu sáng đường phố.
Giữa năm 1825 và cho đến khi độc lập vào năm 1898, nguồn thu nhập từ Cuba chiếm đến 60-75% ngân khố của Tây Ban Nha. Trong chiến tranh Tây Ban Nha-Mỹ năm 1902, sau cuộc xâm lược của Tây Ban Nha vào Cuba, và theo yêu cầu của nhà cầm quyền của hòn đảo, gửi cho chính phủ Mỹ về việc bảo vệ đất nước, Tây Ban Nha đã thua trận. Hoa Kỳ theo các điều khoản của một hiệp ước hòa bình với Tây Ban Nha nhận được khoản bồi thường từ Tây Ban Nha hòn đảo Puerto Rico, đồng thời đền bù cho tất cả các doanh nhân Tây Ban Nha và các thương nhân, những người muốn dời bỏ Cuba và Puerto Rico (có rất ít số người có nhu cầu này), thông qua Chính phủ Tây Ban Nha, tổng cộng 3 triệu đô la Mỹ thời đó.
Năm 1900 – ở Cuba xuất hiện những chiếc xe hơi đầu tiên trên mảnh đất Mỹ Latinh. Rene Mendez Capote người Cuba trở thành nữ tài xế đầu tiên ở Châu Mỹ và Tây Ban Nha.
1900 – kiếm sĩ Ramon Fonts, người Cuba là người đầu tiên ở Mỹ Latin trở thành nhà vô địch Olympic.
1906 – Havana – thành phố đầu tiên trên thế giới đã thiết lập các trạm điện thoại quay số trực tiếp (áp dụng công nghệ mới nhất trong kỹ thuật điện thoại thời đó – ND).
Năm 1907 -lần đầu tiên ở Mỹ Latinh (kể cả ởTây Ban Nha) tại Havana đã khai trương bộ phận X-quang trong y học.
19 Tháng Năm năm 1913, chuyến bay đầu tiên ở Châu Mỹ Latin được thực hiện tại Cuba. Agustin Parla và Domingo Rosilo người Cuba đã trở thành những phi công đầu tiên của Châu Mỹ la tinh. Chuyến bay kéo dài 2 giờ và 40 phút, giữa Havana và Cayo Ueso (Cayo Hueso) ở Florida của Mỹ.
Từ năm 1915 tới 1959 – đồng peso Cuba (peso Cubano) – tiền tệ duy nhất trên thế giới, mà trong vòng 44 năm ổn định so với đồng đô la Mỹ, và chỉ chênh lệnh đúng 1 cent ($).
1918 – quốc gia đầu tiên ở châu Mỹ, cũng như Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, cho phép ly hôn.
Nhà vô địch thứ ba môn cờ vua thế giới và giữ chức vô địch duy nhất từ năm 1921-đến 1927 Jose Raul Capablanca người Cuba.
1922 – quốc gia thứ hai trên thế giới, mở đài phát thanh đầu tiên và phát sóng các buổi hòa nhạc và tin tức thường xuyên.
Phát thanh viên đầu tiên trên thế giới là nữ công dân Cuba – Esther Perea de la Torre.
Năm 1928, Cuba đã có là 68 đài phát thanh, và 43 trong số đó – ở Havana. Theo chỉ số này, Cuba đang đứng thứ 4 trên thế giới sau Hoa Kỳ, Canada và Liên bang Xô Viết và đứng vị trí số một tiên trên thế giới về số lượng các đài phát thanh tình trên đầu người và trên một lãnh thổ nhỏ như vậy.
Cuba – quốc gia đầu tiên trên thế giới, phát hành các chương trình phát thanh dài kỳ (kịch, đọc truyện… trên radio), mà sau này đã trở thành ông tổ của các chương trình nhiều tập trên radio và trong tương lai – các bộ phim truyền hình nhiều tập. Như vậy, Cuba được coi là cái nôi của series phim truyền hình. Tác giả của chương trình đầu tiên này – Felix Kaynet người Cuba (Félix Caignet)
1929 – Hãng hàng không Cubana de Aviación đã được thiết lập, một trong những hãng hàng không thương mại đầu tiên của thế giới.
1935 – Cuba trở thành quốc gia châu Mỹ La tinh lớn nhất xuất khẩu các chương trình dài tập trên radio và vở kịch trên radio.
1937 – Cuba là nước ở Mỹ Latinh đầu tiên thông qua một đạo luật về ngày làm việc 8 tiếng và mức lương tối thiểu.
1940 – Tổng thống đầu tiên của thế giới – một người lai da đen và da trắng (mẹ là người da đen-và cha – người lai da đen và da trắng), được đại đa số người dân Cuba bầu chọn. Lúc đó, cũng như hiện tại – phần đông dân số là dân da trắng. Trớ trêu thay, chính ông ta đã trở thành nhà độc tài trong tương lai – Fulgencio Batista (Fulgencio Batista y Zaldívar).
1940 – Cuba đã thông qua hiến pháp tiên tiến nhất trong hệ thống Ibero-Mỹ (bao gồm cả Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha), trong số những thành tựu của Cuba phải kể đến: lần đầu tiên ở châu Mỹ Latinh đã thiết lập quyền bình đẳng giữa nam và nữ giới, giữa các chủng tộc, vv. Còn tại Tây Ban Nha, người phụ nữ nhận được quyền bình đẳng với nam giới chỉ trong năm 1976.
1950 – quốc gia thứ hai trên thế giới, mở một đài truyền hình và hãng phim. Cuba đã trở thành một trung tâm truyền hình ở Mỹ Latinh, và Havana đã trở thành trung tâm của các chương trình kinh doanh giải trí của Mỹ Latin (nay trung tâm này ở Miami).
1952 – khu dân cư đầu tiên trên thế giới được xây dựng ở thủ đô Havana (tòa nhà El Focsa) bằng công nghệ bê tông.
1954 – Cuba – đất nước có những đàn bò lớn với số lượng các con bò bình quân trên đầu người lớn nhất trên thế giới –1 con bò/ mỗi người dân. Đồng thời, Cuba – quốc gia thứ ba trên thế giới về tiêu thụ thịt tính theo bình quân đầu người (đứng sau Argentina và Uruguay).
1955 – quốc gia thứ hai ở Mỹ Latinh (bao gồm cả Tây Ban Nha), sau Uruguay, với tỷ lệ tử vong trẻ sơ sinh thấp nhất (33,4 phần nghìn/ ca sinh).
1956 – Liên Hiệp Quốc đã công nhận Cuba là nước Mỹ Latin với số lượng thấp nhất dân số mù chữ (23%, trong thời điểm đó là một con số thấp). Ở Haiti, 90% không biết chữ, Tây Ban Nha, El Salvador, Guatemala, Bolivia, Venezuela, Brazil, Peru, Cộng hòa Dominica – hơn 50%.
1957 – Liên Hiệp Quốc công nhận Cuba là đất nước có chỉ số sức khỏe tốt nhất trên thế giới và tốt nhất ở Mỹ Latinh và Tây Ban Nha. Ở Cuba tính trung bình cứ 957 người dân thì có một bác sỹ giỏi.
1957 – đất nước có tỷ lệ điện khí hóa cao nhất ở Mỹ Latinh với số lượng các nhà dân sử dụng điện dân dụng cao nhất (83%) và nhà ở với WC đầy đủ tiện nghi (80%). Các tỷ lệ này là cao nhất trong thế giới.
1957 – số lượng calo tiêu thụ hàng ngày của mỗi người Cuba – 2870 – tỷ lệ này ở Cuba đứng thứ hai ở LA, sau Uruguay.
1957 – Havana – thành phố thứ hai trên thế giới đã mở các rạp chiếp phim với ứng dụng 3D và rạp chiếu phim – Multisala. Havana là thành phố có số lượng lớn nhất của các rạp chiếu phim trên thế giới – 358 – vượt cả New York, Paris, London và các thành phố khác trên thế giới.
1958 – quốc gia thứ hai trên thế giới, bắt đầu phát sóng TV màu và kinh doanh TV màu (đến nay, nhiều ngôi nhà vẫn còn sử dụng những TV này).
1958 – Nước đứng thứ ba ở châu Mỹ Latinh về số lượng xe oto (160.000, tức cứ 38 người Cuba thì có một ô tô). Quốc gia đứng đầu ở LA về số lượng các thiết bị điện dân dụng dùng trong gia đình. Đứng số một trên thế giới về chiều dài của tuyến đường sắt trên một cây số vuông và số lượng các máy thu phát radio trên thế giới (1 radio/2 người).
Từ năm 1950 đến năm 1958, Cuba xếp thứ hai / thứ ba về thu nhập tính trên đầu người trong các nước thuộc hệ thống Ibero-Mỹ, cao hơn Ý và hơn 2 lần so với Tây Ban Nha. Mặc dù diện tích nhỏ và chỉ có 6,5 triệu dân, trong năm 1958, Cuba xếp hạng 29 trong số các nền kinh tế mạnh trên thế giới, vượt xa tất cả các nước Mỹ Latin, Tây Ban Nha, Ý và Bồ Đào Nha.
1958 – Theo Tổ chức Lao động quốc tế, mức lương trung bình của công nhân của Cuba – ở vị trí thứ tám trên thế giới (sau Hoa Kỳ, Canada, Thụy Điển, Thụy Sĩ, New Zealand, Đan Mạch và Na Uy), còn thu nhập của người nông dân – ở vị trí thứ bảy trên thế giới. Tỷ lệ thất nghiệp – một trong những mức thấp nhất trên thế giới – 7,07%. Tổng dân số làm việc tại Cuba năm 1958-2.204.000 người.
Bên cạnh đó, vào năm 1958, Cuba là quốc gia có hệ thống đường quốc lộ chất lượng tốt nhất Mỹ Latinh, với số lượng lớn nhất các siêu thị ở châu Mỹ Latinh, với những sân bay hiện đại nhất (Havana), với vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất và với nguồn ngân sách lớn nhất trên toàn châu Mỹ dành cho việc bảo tồn các di tích lịch sử và di tích kiến trúc.
Từ tất cả những điều trên cho thấy rõ ràng Cuba đã là đất nước “lạc hậu” như thế nào!
Và đây là những bức ảnh về Cuba tân tiến trong thế kỷ 21(ảnh được chụp những năm 2004-2010):
Trung tâm thủ đô Havana 2010:
Đường sắt ở Cuba (xây dựng những năm 60-70 của thế kỷ trước)
Một nhà ga xe lửa (ảnh 2010):
Một khu dân cư ở thủ đô Havana:
Một cửa hàng bán đồ điện, ở đó chỉ bán bóng đèn tiết kiệm và một số linh kiện thay thế cho TV cũ
Một cửa hàng thực phẩm:
Cửa hàng bán theo tem phiếu:
Giao thông công cộng ở Havana 2010:
Bài viết của Ghenady Grishin
nguồn
http://maxpark.com/user/3853558506/content/1933518
Nguyễn Hoàng Lân dịch
EmoticonEmoticon